2 năm trước, em gặp khủng hoảng tâm lý, không ai tin điều em đang nói…

Em chào anh chị ở IPO. Em đã theo dõi page khá lâu rồi, cũng đọc được những bài viết trên page nên hôm nay em xin phép được chia sẻ câu chuyện của bản thân em, vì em không biết mình nên làm gì bây giờ.
2 năm trước, em gặp khủng hoảng tâm lý. Em thật sự bế tắc, nhiều lúc chỉ muốn ngủ một giấc dài mà không cần thức dậy. Em thử tâm sự với cha mẹ và nói rằng mình cần một bác sĩ tâm lý nhưng mà không ai tin điều em đang nói: "Con nít con nôi mà bày đặt thế này thế nọ, vẽ vời...". Cha mẹ cho rằng em đang làm quá mọi việc lên. Mẹ em là người rất nóng tính và cầu toàn, nhiều lúc tức giận mẹ còn đánh em, bằng bất cứ thứ gì trong tầm với của mẹ mà không quan tâm nó có nguy hiểm như thế nào. Mà mọi người cũng biết là bầm hay trầy xước trên tay chân còn có thể che đi bằng quần áo, còn trên mặt thì không. Có hôm em vào trường với một vết trầy dài trên má, bạn hỏi thế nào, em chỉ biết nói dối là em không cẩn thận nên va quẹt vào cửa. Dần dần em không nói chuyện với cha mẹ nữa. Em viết nhật ký. Viết những tâm tư còn đọng lại trong lòng vào nó. Mẹ tìm thấy nó, đọc nó và xé nó ra thành từng mảnh. Mẹ đánh em. Cha lấy bộ màu và cọ vẽ mà em quý nhất, đem đi vứt. Đêm đó, em vớ đại lọ thuốc trong phòng mà nốc hết vào bụng với mong muốn được giải thoát. Em cũng không rõ đó là thuốc gì. Vậy mà không chết. Sáng vẫn dậy bình thường.


Từ hôm đó đến nay, chưa bao giờ em không nghĩ về cái chết. Nó ám ảnh em từng giây từng phút. Em không còn hứng thú với những thứ mà trước kia em từng rất thích. Em cứ trôi và tồn tại qua ngày. Em dễ khóc và mất bình tĩnh hơn. Em có mọi thứ: gia đình, bạn bè, thậm chí là người yêu nhưng mà em vẫn cảm thấy cô đơn trong chính thế giới này. Đứng giữa mọi người đang vui vẻ, em thấy như mình bị lạc ra. Hoặc nếu em đang cười, trong đầu em lại suy nghĩ, làm cho miệng thì cười mà mắt lại ướt. Khung cảnh khó coi :)) Mẹ em ngày ngày mắng chửi em, bảo em là đứa tồi tệ, nói thẳng ra là cặn bã xã hội. Mẹ đã làm em nghĩ là không ai cần em nữa... Em nên làm gì đây?

Chào bạn,

Trước tiên, chúng mình xin phép được bày tỏ sự cảm thông với những chịu đựng mà bạn đã phải trải qua. Chắc hẳn bạn đã phải chịu những khoảng thời gian khó khăn và chúng mình cảm ơn bạn đã tin tưởng và chia sẻ câu chuyện này với IPO. Chúng mình xin phép được gửi tới bạn một cái ôm và sự an ủi tới bạn cho những sợ hãi và hoảng loạn mà bạn phải chịu đựng.

Qua những lời chia sẻ của bạn, chúng mình có thể khẳng định rằng một số hành động của cha mẹ bạn đối với bạn mang tính chất của hành vi bạo hành. Ngoài ra, những sự kiện này không những để lại những tổn thương về mặt thể chất mà cả những vết thương sâu sắc về mặt tinh thần cho bạn. Chúng mình muốn bạn hiểu rằng việc dễ khóc và mất bình tĩnh là những phản ứng không hề khó hiểu trong trường hợp của bạn. Điều đó không phản ánh con người bạn mà chỉ đơn thuần là cách bạn đối phó với những trải nghiệm không hay đó. Việc bạn sử dụng nhật ký là một cách đối phó rất tốt với những suy nghĩ và cảm xúc của bạn về những ký ức này. Tuy nhiên, như bạn nói, việc này cũng không được thuận lợi khi cha mẹ bạn phát hiện ra. Để đối phó tạm thời với vấn đề này, chúng mình hy vọng bạn vẫn có thể tiếp tục thực hiện điều này, tuy nhiên có thể là vào máy tính hay điện thoại và lưu giữ bằng những ứng dụng có mật khẩu bảo vệ để chuyện tương tự không tiếp diễn.

Nếu có thể, việc đặt ra ranh giới cho bản thân và duy trì khoảng cách nhất định với cha mẹ lúc này cũng là cách để bảo vệ bản thân tốt nhất, đặc biệt là những lúc cha mẹ có những dấu hiệu bực tức, nóng nảy. Ngoài ra, về lâu dài, chúng mình nghĩ rằng bạn cần chia sẻ vấn đề này với ai đó thân cận trong cuộc sống để bạn có thể nhận được sự giúp đỡ kịp thời và tránh có những hậu quả đáng tiếc xảy ra. Khi bạn sẵn sàng, hãy tìm đến sự giúp đỡ của một ai đó mà bạn tin tưởng, sẽ rất tốt nếu đây là một người lớn và có thẩm quyền nhất định trong cuộc sống của bạn (ví dụ: một thành viên khác trong gia đình).

Ngoài ra, chúng mình nhấn mạnh rằng việc hàng ngày nghĩ đến cái chết, và thậm chí đã từng thử trong trường hợp của bạn, là một vấn đề bạn cần tìm cách giải quyết hoặc kiểm soát. Chúng mình xin phép được gợi ý cho bạn một vài cách để đối phó với những suy nghĩ tự hại/tự sát trong các post sau đây:
https://www.facebook.com/.../a.2271913790.../228668042275537
https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/131013005374375
Nếu bạn muốn chia sẻ những suy nghĩ này với ai đó, bạn có thể đọc thêm về những cách giúp cho việc này trở nên dễ dàng hơn:
https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/132615575214118

Cuối cùng, chúng mình muốn bạn nhớ rằng việc thực hiện bạo lực LUÔN là sai trái, đó không phải là lỗi của bạn, và bạn không xứng đáng bị đối xử như vậy. Nếu bạn cảm thấy những suy nghĩ văng vảng trong đầu nói rằng bạn không xứng đáng được yêu thương hay được đối xử tốt ngày càng lớn hơn, hãy nhớ rằng điều đó hoàn toàn không đúng và bạn xứng đáng được yêu thương. Hãy cố gắng thực hiện những hành vi tự chăm sóc, yêu thương bản thân, dù nhỏ, đặc biệt vào những ngày bạn không cảm thấy vui. Sau đây là một vài gợi ý cho những ngày đó:
https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/137101738098835
https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/125277919281217
https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/270568568085484

Chúng mình mong bạn sẽ sớm tìm kiếm sự hỗ trợ (có thể từ bạn bè, những thành viên khác trong gia đình, hay từ những người có chuyên môn và thẩm quyền) nếu những trải nghiệm tồi tệ đó có thể lặp lại để tránh chuyện không đáng xảy ra. Mong bạn cải thiện và hồi phục được sức khỏe tâm lý của mình thật sớm với những phương pháp phù hợp nhất. Cảm ơn bạn đã tin tưởng và cho IPO cơ hội được lắng nghe!

Previous
Previous

Em đang học lớp 12 và em có nhu cầu tìm hiểu về ngành Psychology và tìm trường đại học phù hợp để xin học bổng về ngành này…

Next
Next

Ở Việt Nam có chỗ nào tư vấn giúp người nghiện cờ bạc không?